Ở chung với bố mẹ chồng

     
- Ai cũng muốn làm chủ cuộc sống của mình, được vui vẻ, thoải mái mỗi khi trở về mái nhà thân yêu. Thế nhưng mà sống với bố mẹ chồng khó tính, bắt bẻ, cô bé dâu lại cảm thấy nặng nề mỗi lúc trở về tổ ấm.

Bạn đang xem: ở chung với bố mẹ chồng


*

Gửi thư về chương trình, nữ thính giả trọng điểm sự:

Năm nay tôi rộng 30 tuổi, có con 3 tuổi, hiện đang sinh sống và làm việc chung với gia đình chồng. Dạo gần đây, tôi thấy cuộc sống thật ngột ngạt, buồn tẻ vì nhiều xích míc phát sinh với gia đình chồng.

Nói một cách công bằng, bố mẹ chồng là tín đồ tốt, yêu quý mái ấm gia đình và con cháu. Ông bà là người rất kỹ tính, khá cổ hủ nên mỗi lần có tranh luận về việc gì, ông bà luôn luôn tranh bào chữa đến thuộc để bảo vệ quan điểm của mình. Nhiều lúc nhìn nhận của ông bà rất lỗi thời, có người vờ chép miệng, đồng tình tuy nhiên cũng có người con quay đi vì chán không muốn tranh luận hay giải thích nữa, thế tuy vậy lúc nào ông bà cũng dương dương tự đắc rằng tôi là người “biết tuốt”. Mặc dù nhiên, đó chỉ là một trong hàng trăm điều mà tôi phải chịu đựng.

Ông bà luôn luôn muốn kiểm soát và điều hành mọi người trong gia đình với áp đặt suy nghĩ của mình với tất cả mọi người. Về nạp năng lượng ở, đồng ý là sinh hoạt chung, công ty chúng tôi không mất tiền mướn nhà, các cụ cũng cung ứng nấu nướng giúp mọi ngày vợ ông xã đi có tác dụng và cung ứng trông con cháu (đặc biệt quy trình dịch Covid bùng phát và hiện nay, khi nhỏ tôi được nghỉ hè). Hệ trái là mọi câu hỏi trong nhà, bố mẹ chồng tôi số đông buộc mọi người phải nghe theo. Có nhiều lúc vợ chồng tôi đóng cửa phòng để nói chuyện hoặc làm việc gì đó riêng rẽ tư, ông bà cũng tự ý mở cửa phòng để vào mà không gõ cửa, chẳng những vậy, ở cái thế giới riêng rẽ nhỏ bé đó, ông bà cũng tự ý sắp xếp đồ đạc trong chống với lý lẽ, nhà của mình yêu cầu ông bà hoàn toàn có quyền làm việc đó. Lắm khi ông bà lục lọi, đem đồ của mình đem cho người khác mà không thèm hỏi chủ ý tôi. Nếu không đúng ý là các cụ giận dỗi, chê trách, khó chịu. Đặc biệt, tôi có lỡ giải thích chuyện gì đấy sẽ bị quy kết là không nói xong xuôi đã cãi chấm dứt hoặc ông bà chỉ nói 1 mà con dâu lại ôm đồm tới 10.

Xem thêm: Quyền Nuôi Con Dưới 36 Tháng Tuổi, Please Wait

Tôi mua giày dép, quần áo cho phiên bản thân hay cài gì cho con cũng bị soi mói, phán xét. Ông bà kiểm soát điều hành tôi hàng ngày, đi làm việc phải về ngay, không muốn cho con dâu chạm chán gỡ anh em hay các chuyển động với cơ quan, cho rằng việc kia vô bổ, mất thời gian và không niềm nở gia đình. Thực tiễn là ở tầm tuổi của tôi đồng đội đều bận gia đình, một năm số lần gặp gỡ gỡ của công ty chúng tôi hay hoạt động công ty đếm chỉ hơn một bàn tay. Trong khi những thành viên không giống trong mái ấm gia đình có quyền đi chơi, giải lao; còn tôi buộc phải lo toan mọi việc trong nhà. Tôi xuất xắc nói với chồng là xúc cảm mình như đi tù, bị quản ngại thúc. ông xã nhẹ nhàng nói anh cũng thế chứ riêng gì em, nhưng anh trọn vẹn cam chịu và chiều ý cha mẹ.

Không chỉ áp đặt về cách sống, việc nuôi dạy con của vợ chồng tôi cũng bị can thiệp. Ông bà nhận định rằng vợ chồng tôi thiếu kinh nghiệm, không chịu học hỏi để bé không phốp pháp như con nhà người ta. Lúc chúng tôi rèn cho bé tính tự lập, ông bà lại bảo ko thương con, cứ hễ nhắc nhở con, ông bà nói, bé tí thế biết gì mà nhắc nhở khiến tôi rất ức chế. Có lẽ vì thế mà khi nào con không vừa ý về bố mẹ cũng chạy lại mách tội với ông bà, vậy là ông bà có cớ để mắng chúng tôi ko biết thương con.

Xem thêm: Loại Axit Nuclêic Nào Sau Đây Có Chứa Các Triplet, Loại Axit Nuclêic Nào Dưới Đây Mang Bộ Ba Đối Mã

Tôi tôn trọng cha mẹ chồng nên cố gắng làm chấp thuận và chiều theo ý ông bà, thế cơ mà ông bà vẫn quá quắt với tôi ngày càng nhiều. Ở bên tôi vẫn tham gia nấu ăn nướng, dọn dẹp, đóng góp kinh tế tài chính chứ không hẳn ăn ở ko của ông bà, vậy mà ông bà vẫn cứ đi kể hết với người này, người tê rằng phải nuôi con, nuôi cháu và chăm sóc, lo liệu nhà cửa. Chẳng những vậy, ngày giỗ chạp, lễ tết, tôi đều chủ động cài sắm đầy đủ, thế nhưng lại dường như tất cả vẫn chưa đủ. Tôi cảm thấy mọi người coi kia là việc hiển nhiên đề nghị vậy, còn bất cứ việc gì phía nhà ck giúp đỡ số đông là ân đức để bé dâu phải "biết điều". Tôi thấy quá căng thẳng mệt mỏi với sự chịu đựng này. Mặc dù mỗi lúc yêu ước ra sinh sống riêng, ông chồng luôn gạt đi và nhận định rằng “lối quang không đi cứ đâm quàng bụi rậm”, đã sướng ko muốn lại phù hợp khổ. Anh không hiểu nhiều rằng tôi thà vất vả về mặt tài chính còn hơn chịu đựng các áp lực và tấm tức về niềm tin trong thời gian dài.

Nhiều lần trung ương sự với ông xã mà không tìm kiếm được giải pháp nên tôi cảm xúc chán ck hơn. Anh không thể hiện được chủ yếu kiến, không bảo đảm được vợ, ko chịu thông cảm khi vk tâm sự. Chồng luôn nói tôi bắt buộc nhịn cho phụ huynh vui lòng giỏi em kêu mệt mỏi nhưng anh còn mệt rộng vì đề xuất nghe cha mẹ phàn nàn kết thúc lại mang đến em. Anh trước đó chưa từng làm được gì sẽ giúp vợ giải tỏa mệt mỏi ngoài việc tĩnh mịch hoặc ngăn lời vợ mọi khi tôi muốn nói ra xem xét của mình cho cha mẹ anh hiểu. Dần dà, tôi thấy mình như vô hình dung trong căn nhà đó. Tôi phải làm gì để được tự bởi và sống là chính mình đây?